Bác Hồ và Tạ Đình Đề.

Người ta kể rằng : Vào một ngày đẹp trời , hôm ấy Bác Hồ sau khi giải quyết hết công việc ,Người rời phòng làm việc về phòng ăn sớm hơn mọi ngày.
Các đồng chí cận vệ chuẩn bị bữa trưa cho Bác . Khi mâm cơm đã chuẩn bị xong , trước khi ngồi vào bàn Bác nói với một anh cận vệ :
– Cho Bác xin thêm một cái bát và một đôi đũa nữa !
Mỗi lần Bác dùng cơm với người này , người khác Bác thường báo cho các cần vụ biết trước để tiện chuẩn bị nên anh cần vụ ngạc nhiên và hỏi lại :
— Thưa Bác, hôm nay Bác có khách ạ ?
Bác gật đầu và nói :
— Có , có chứ!
Mang bát đũa lên anh cần vụ còn hỏi thêm:
— Thưa Bác, khách hôm nay là ai, sao chưa tới nơi ?
Bác Hồ cười và nói :
— Khách đã đến từ lâu rồi mà các chú không biết nên không đón tiếp mời vào đấy thôi !
Các cán bộ cần vụ ngơ ngác nhìn Bác, chưa hiểu ý Bác nói gì , nhưng mặc dù đã đem thêm bát đũa lên, mà Bác vẫn chưa bắt đầu ăn, thì rõ ràng là Bác còn đợi ai đó rồi .Mọi người lấy làm lo lắng dòm trước, ngó sau song tuyệt nhiên không thấy ai vậy mà Bác bảo là khách đã đến từ lâu rồi !
Hiểu rõ ý nghĩ và tâm trạng của các cần vụ . Bác Hồ quay đầu hướng mắt về phía buồng ngủ, nói lớn tiếng:
— Xin mời anh Tạ Đình Đề vào ăn cơm trưa với tôi!
Các chiến sĩ cận vệ ngạc nhiên vô cùng. Cái tên mới nghe lần đầu, mà theo hướng nhìn của Hồ Chí Minh thì người ấy đang có mặt ở phía buồng ngủ của Bác, song không phải ở trong phòng, mà là… ở trên mái nhà. Mọi người lo lắng thật sự vì cứ như thái độ ,cử chỉ và lời nói của Bác Hồ thì quả thật có một tên Tạ Đình Đề nào đó đã lọt vào được bên trong khu vực cần bảo vệ này rồi.
Bác Hồ nhỏ nhẹ nói với các cần vụ :
— Người này tài tình lắm, các chú không đối phó nổi đâu.
Nói xong, Người quay đầu và hướng mắt về phía trên mái bếp, nói lớn tiếng:
— Tôi mời anh vào phòng ăn, sao anh lại chuyền sang nóc nhà bếp?
Giọng nói của Bác đầy trách móc, nhưng thân mật, vừa kẻ cả vừa tha thứ.
Theo phản xạ Cận vệ vừa rút súng ra khỏi bao, vừa chạy đến cầm ống nghe của máy điện thoại định gọi báo động, nhưng Bác đã ra hiệu gác máy, cất súng.
Các anh cận vệ vẫn ở trong tư thế sẵn sàng bảo vệ Bác , còn Bác Hồ vẫn bình tĩnh ngồi yên trên ghế, xoay nửa người hướng mắt về phía phòng khách, vừa nhìn xuyên qua mái đúc vách xây, vừa dõng dạc nói:
— Đấy, anh lại phi thân đến bên trên phòng khách rồi . Tôi thành thật khen anh giỏi ! Anh đã lọt vào được rồi, ngay giữa ban ngày, và mãi cho đến phút này vẫn chưa bị lộ… quả lài có tài

Thế rồi như tia chớp, một “ Ninh giang “(tức Ninja^^ -XQ) khỏe mạnh nhanh nhẹn đã bỗng nhảy xoẹt một cái từ trên mái lầu xuống sân, rồi lẹ làng phóng ngay vào trong phòng khách, xông tuốt vào trong phòng ăn, đứng ngay trước mặt Bác Hồ . Sau giây phút yên lặng nhìn nhau , Bác Hồ lên tiếng trước:
— Chào anh Tạ Đình Đề! Trông anh già dặn hơn trước nhiều, song có phần gầy ,đen hơn lúc mới ra trường !
Vị khách, trong bộ đồng phục giống như một môn phái võ nghiêng đầu đáp lễ và nói :Thưa Bác nếu tôi muốn, thì dù Bác có báo động và huy động toàn bộ lực lượng bảo vệ để truy bắt tôi, nhưng tôi vẫn có thể thoát khỏi nơi đây như thường được .
Bác Hồ đứng dậy ,tiến đến vị khách không mời chìa tay thân thiện nhìn với ánh mắt thật tươi. Bác chỉ ghế, mời Tạ Đình Đề ngồi xuống, bên bàn ăn.

Tạ Đình Đề vẫn đứng thẳng người, chắp hai tay trước bụng, lễ phép nói:
— Thưa Bác, trước hết tôi xin bày tỏ lòng khâm phục của tôi đối với Bác. Thú thật , đứng trước mặt Bác, tôi linh cảm có một sức mạnh vô hình thúc đẩy tôi phải đổi hẳn từ thế thù nghịch sang niềm kính yêu. Vậy tôi quyết định chấm dứt công tác của địch giao cho, và xin đặt mình dưới quyền sử dụng của Bác, kể từ hôm nay.
Bác Hồ tay tay lên vai Tạ Đình Đề như một cử chỉ thân thiện.
— Tôi hiểu, tôi tin anh, và tôi đồng ý nhận anh .

Tạ Đình Đề rút trong người ra một khẩu súng lục có gắn một ống giảm thanh, tháo những viên đạn có đầu sơn đỏ ra, cùng với một ống nhòm, một bản đồ Dinh Chủ Tịch, một số giấy tờ tùy thân được làm giả v.v… trao cho nhân viên cận vệ . Xong đâu đấy Tạ Đình Đề móc từ trong kẽ răng ra một viên thuốc độc dành cho mình trong trường hợp bại lộ đặt lên thành mâm cơm trên bàn ăn.
(st)

****
Hồi còn học phổ thông, mình được cô giáo kể về tài cảm hóa người khác (kể cả địch) của Bác Hồ. Cô giáo lấy ví dụ Bác đã cảm hóa được Tạ Đình Đề (một người được địch sai đi ám sát Bác Hồ)…
Thực hư xung quanh nhân vật này có rất nhiều giai thoại

 

http://ddhsonline.com/diendan/su-dia-gdcd/2470-ke-chuyen-tai-ngoai-giao-cua-bac-ho.html

 

Leave a comment